Trời giáng xuống mẹ giàu có - Chương 3

Bọn họ đều biết Trương Quyền là kẻ nghèo rớt, quần áo quanh năm bổn mùa cũng chỉ có hai bộ mặc luân phiên, tuy rằng không bốc mùi lạ gì, nhưng đã bị giặt đến phai màu, nhìn rất tàn tạ
Có người hỏi: ‘Lộ Yến, cậu ta nợ cậu bao nhiêu?”
“Một triệu hai, một ngãy sinh hoạt phí của tôi, nhưng với cậu ta mà nói, chắc bằng cả tháng phải không? Tôi cũng không phải so sánh tiền nhiều tiền Ít, chỉ là loại người như cậu ta thật đáng ghê tớm, liếm giày cho tôi cũng không xứng.
Trương Quyền biểu cảm lạnh nhạt, nhìn Lộ Yến từ trong túi lấy ra một triệu hai: “Tiền trả lại cho cậu, lúc tô đến cơm cũng không có mà ăn cậu chịu cho tôi mượn tiền tôi rất cám kích, nhưng vừa rồi cậu vấy bẩn tôi như vậy coi như chúng ta không ai nợ ai”
Lộ Yến cau mày nhìn một triệu hai, lạnh lùng hỏi: ‘Tiền này cậu lấy đâu ra? Ấn cắp hay ăn cướp?”
Có người nói: “Mọi người nhắc nhở Lộ Yến kiểm tra xem có bị thiếu tiền không”.
“Tôi tự kiếm được” Trương Quyền bình tĩnh nói
“Ngữ cậu?” Lộ Yến mía mai: “Cậu không đi tiểu mà soi lại bộ dạng của cậu xem, có một buổi sáng cậu kiếm đâu ra được một triệu hai? Cậu đi bán thân à?”
Cả lớp cười to: “Ha ha ha ha, chỉ sợ cậu ta bán thân cũng không được cái giá đó”
Nhìn cả giảng đường có nhiều bạn học cười nhạo mình như vậy, Trương Quyền thở dài, ngồi lại vị trí của mình: ‘Lộ Yến, có thể bỏ qua cho người khác hãy bỏ qua”
Lộ Yến hừ lạnh một tiếng, thu tiền lại: “Vậy cậu nói thử xem cậu đã làm cái gì? Đế chúng tôi khỏi phải tò mò?”
Trương Quyền nhíu mày một hồi lâu, đưa ra một lý do, buột miệng nói: “Tôi nhặt được tiền”
“Trời, vận may đến ä?’ Lộ Yến cưỡi lạnh, nhưng trong giọng nói lại lộ ra đòi chút ghen tị
Một số bạn cùng lớp khác cũng có chút đổ ky hỏi; “Này, nhặt được bao nhiêu tiền?”
Không ít người đều trở nên hào hứng, nhao nhao hỏi: “Đúng vậy, nói đi nói đi, nhặt được bao nhiêu?”
Trương Quyền thật sự không biết phải làm sao, nhìn những người bạn học, không suy nghĩ trả lời; “Sáu triệu”
“Cái gì?’ Cậu nhặt được 6 triệu? Mẹ Kiếp, vậy là tự nhiên ấm không tiền sinh hoạt phí cả hơn tháng đó”
Tất cả các bạn cùng lớp đều kinh ngạc, trong lòng đổ ky bọn họ cũng muốn nhặt được 6 triệu biết bao, như vậy cuộc sống của bọn họ sẽ thoải mái biết nhường nào.
“Hưm, nhân phẩm thấp kém, nhặt được tiền lấy làm của riêng”
“Thật đúng là làm mất mặt cho lớp chúng to!”
Những “bạn cùng lớp’ này vì ghin tì mà mỉa mai hạ thấp Trương Quyền, cá lớp cũng chí Bổ một mình Trần Thanh Thanh thay anh nói vài lời.
Nhưng những lời bản tán của bọn họ Trương Quyền cũng không để ở trong lòng, tuỳ bọn họ muốn nói gì thì nói.
Sau khi tan học, Trương Quyền đi đến phòng nghỉ của Giang Vận Lãnh
Bởi vì buổi chiều không có lớp, Giang Vận Lãnh ở trong phòng nghỉ nghe nhạc, sau khi nhìn thấy Trương Quyền, sắc mặt lập tức rất khó coi: ‘Anh tới làm gì? Tôi. không phải đã nói với anh là không được phép tìm tôi khi đang đi học sao?”
Trương Quyền cười khổ nói: “Tôi chỉ đến để thông báo cho cô, hôm nay tôi sẽ dọn ra ngoài”
“Anh muốn dọn ra ngoài? Anh đùa tôi đấy à?’ Giang Vận Lãnh cười lạnh.
Gõ ta nhìn Trương Quyền lớn lên từ nhỏ, biết rõ Trương Quyền, anh ta dọn ra ngoài? Ngủ vệ đường à?
Có điều anh từ nhỏ đã rất nhát gan, ngủ cũng phải ôm cô ta ngủ, nếu như không phải ông nội anh đã chết, chỉ sợ cô ta còn không biết sẽ bị anh öm bao nhiêu năm nữa.
Một người như vậy ngủ vệ đường? Cho anh mượn mười cái lá gan anh cũng không dám.
“Tôi không đùa, hôm nay tôi sẽ dọn ra ngoài”
Trương Quyền nghiêm túc nói.
“Được, tôi muốn xem anh có thể đi được bao lầu, đến lúc đó đừng giống như chó trở về cầu xin tôi?
“Sẽ không đâu”
Trương Quyền nói xong, xoay người rời đi.
Để lại Giang Vận Lãnh nhìn bóng lưng anh đánh giá, thường ngày cho dù mảng anh ta thể nào, anh ta đều không dám trái ý cãi lại, hôm nay cũng không biết bị làm sao.
Lúc này, chuông điện thoại di đồng của cô đột nhiên vang lên, sau khi nhấc điện thoại lên liền vội vàng thay đối giọng điệu, thần sắc rạng rỡ: ` Trần tổng à, không biết anh đột nhiên gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không? ”
Đầu dây bên kla là giọng nói của một người đàn ông trung niên: “Tiểu Giang à, nghe nói gần đây công ty đào tạo của cô làm ăn không tốt, có muốn tôi giới thiệu môi làm ăn cho cô không?
Giang Vận Lãnh trong lòng mừng rỡ, gần đây việc làm ăn của công ty cô có thế nói là rốt ảm đạm, đã nghiêm trọng tới mới thu không đủ chỉ, nếu như không có khởi sắc chỉ sợ nửa năm sẽ phải đóng cửa, chỉ riêng hai tháng gần đây cũng đã thua lỗ cả mấy trăm triệu rồi, cũng chính vi như vậy, gần đây cô ta đem tất cả buồn bực đều trút lên người Trương Quyền.
Nghe Trấn tổng nói việc giới thiệu chuyện làm ăn, mặt cô ta tươi như hoa nở: “Đương nhiên là muốn, cám ơn Trần tổng đã chiếu cố”
“Vậy được, tối nay khách sạn Khải Hoàn phòng 1218, cô qua đó một lát!
“Khách sạn?” Glang Vận Lãnh có chút chùn bước; ” Trần tổng hay là tôi mời anh ăn cơm tại khách sạn năm sao trong nội thành được không? Khách sạn…”
Sao? Không nể mặt tôi sao?”
“Không phải, không phải… chỉ là khách sạn.”
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói lạnh như băng:
“Hừm, không đến thị thỏi, việc làm ấn lần này là công ty bạn tôi cần đào tạo nhân viên của họ, công ty lớn năm sáu mươi người, có thế kiếm được bao nhiều tiền cô chắc cũng biết không đến, tôi cũng không ép cô! ”
Giang Vận Lãnh rất máu thuăn, cô không muốn đi, nhưng cũng không muốn lăng phí cơ hội này, chỉ là mở miệng muốn thương lượng một chút đối phương đã liên cúp máy.
Nếu không có đơn hàng, sợ rằng công ty sẽ thực sự phá sản. Cô ta quyết định mạo hiếm!
Cô ra khỏi trường học, lái xe về nhà tính đơn giản thay quần áo một chút, nhưng vừa đến cửa nhà, liền thấy Trương Quyền kéo một chiếc vali từ trong nhà đi ra
Hai người nhìn nhau, Trương Quyền mở miệng: “Vợ..”
Vừa buột miệng, đã bị Giang Vận Lãnh chán ghét cắt ngang:
“Đừng gọi tôi như vậy”
“Giang Vận Lãnh, cho dù thể nào, sau khi ông nội qua đời cô cũng đã chăm sóc tôi cả gần năm nay, nếu như cô…
Giang Vận Lãnh hử lạnh một tiếng: “Sao? Hổi hận rồi? Anh muốn cầu xin tôi tha thứ cho anh? “Giang Vận Lãnh mất kiên nhẫn cười lạnh
“Không phải, ý tôi là nếu sau này cô có khó khăn gì, có thế nói cho tôi biết” Trương Quyền gật đầu, sau đó liên nghiêng người vòng qua Giang Vận Lãnh.
Dù sao anh cùng Giang Vận Lãnh cũng chung chăn chung gối lâu như vậy, trong lòng ít nhiều cũng có chứt tình cảm.
Giang Vận Lãnh cũng thất thần trong giây lát, cô thật không ngờ người đàn ông cô khinh thường nhất, hôm nay tự nhiên nói ra những lời như vậy, khiến cho cô đột nhiên cảm giác như có chỗ dựa.
Nhưng lập tức, cô nở nụ cười, cười rất lạnh lùng: “Tìm anh? Tìm anh có ích gì không? Anh có thể cho tôi tiền hoặc mang khách hàng đến cho tôi? Anh cái gì cũng không cho tôi được, ngay đến một bữa cơm còn không trả nổi còn bảo tôi tìm anh?”
Trương Quyền bất lực, trong tay còn có hơn 3 tỷ, cho dù không đủ còn có mẹ, chỉ căn một cuộc điện thoại tiền sẽ vào tài khoản: “Nếu cô cần tiền, tôi cũng có thể cho cô:
Giang Vận Lãnh yếu ớt xua tay, cười lạnh nói: “Chút tiền đó anh tự giữ lại mua mì ăn liền đi”
Trương Quyền cũng không biện giải, kéo vall rời di.
Kéo vall đi được một lát, sau kÈhm kiểm khách sạn gần đó, Trương Quyền bát một chiếc tất đến khách sạn Khái Hoàn.
Kiển trúc hoành tráng, trang trí lộng lẫy và sang trọng theo phong cách Trung Âu, làm cho người ta choáng ngợp.
Đây là khách sạn xa hoa nhất trong thành phố, cho dù là phòng rẻ nhất cũng phái hơn 2 triệu.
Trương Quyền trước kia căn bản không dám nghĩ tới việc mình có thể ở nơi như thể này, nhưng hiện tại đã khác.
Trương Quyền vừa chuẩn bị đi vào, liên nhìn thấy xe của Giang Vận Lãnh cũng chạy vào, dừng ở bãi đỗ xe.
Điều này làm cho Trương Quyền hoảng hốt, vội trốn sang một bên.
Đây là khách sạn! Cô ấy làm gì ở đây? Trương Quyền trong lòng võ cùng chua xót, vợ mình lại muốn cùng người đàn ông khác vào khách sạn? Tuy rằng hai người không có giấy chứng nhận kết hôn, chỉ là ông nội chỉ bụng định hôn, nhưng dù sao, nghĩ đến người phụ nữ từng trong vòng tay mình muốn ngủ với người đàn ông khác, trong lòng anh rất khó chịu.
Đợi sau khi Giang Vận Lãnh đi vào, Trương Quyền lúc này mới kéo hành lý vào sau.
Vừa mới vào đên cửa, liền nghe thấy giọng nói giêu cợt: “Trời đất ơi, là ai đây? Đây không phải là Trương Quyền sao? ”
Trương Quyền quay đãu nhìn, phát hiện Lộ Yến đang ôm bạn trai Lý Minh của cô đi vào, vẻ mặt Lộ Yến tràn đầy khinh bỉ, dường như trong mắt cô người như Trương Quyền căn bản không xứng với khách sạn cao cấp này.
“Đây là al?’ Lý Minh nhìn Trương Quyền một cái, tiện miệng hỏi.
“Trương Quyền, bạn học của em, em nói cho anh biết, cậu ta nhặt được 6 triệu, thể nhưng không trả lại, lấy làm của riêng đem đi tiêu, em thật sự bái phục loại người này”
Lý Minh nhìn Trương Quyền một cái, khóe miệng cũng lộ rõ sự mỉa mại: “Ha ha, loại rác rưởi này chắc có lẽ đến 6 triệu cũng chưa từng thấy qua.
“Không nói nhằm với loại rác rưởi này nữa, anh yêu chúng ta mau vào đi” Lộ Yến ôm chặt cánh tay Lý Minh trước ngực mình, bộ dạng như không thể chờ đợi được nữa.
Trương Quyền khẽ nhíu mày lười để ý tới bọn họ, kéo hành lý đi vào khách sạn.
“Cho tôi một phòng tiêu chuẩn” Lý Minh lấy chứng minh thư ra, Lộ Yến cũng có chứt ngượng ngùng lấy chứng mình thư của mình ra.
Lễ tân xinh đẹp sau khi kiểm tra, nói: “Xin lỗi quý khách, phòng tiêu chuẩn hõm nay đã hết rồi ạ. ”
“Hả…” Lộ Yến trên mặt tràn đây bất mãn kèm mất mát. Lý Minh tiếp tục hỏi: “Còn phòng đôi thì sao? ”
“Thật sự rất xin lỗi” Sau khi lễ tân kiểm tra xong lại nói lời xin lỗi: “Bây giờ chỉ còn lại phòng Tổng Thống thôi ạ”
Lý Minh thăm dò hỏi: ‘Phòng tổng thống? Phòng đó giá bao nhiêu? ”
Lời nói này lộ rõ sự mất tự tin, đối với bọn họ mà nói bình thường thị thoảng đến thuê phòng một lần, toàn thuê mấy phòng tiêu chuẩn hai ba triệu, mà mấy triệu này đối với những học sinh bình thường như bọn họ mà nói đã xem như rất xa xỉ rồi
“Dạ thưa, phòng tổng thống một phòng 27 triệu”
Lý Minh vội vàng lắc đầu: “27 triệu một phòng, quá đắt”
“Bỏ đi, chúng ta đi tìm khách sạn khác đi” Lộ Yến lẩm bẩm nói rồi kéo Lý Minh ra ngoài.
Nhưng còn chưa ra khói, bọn họ liền nhìn thấy Trương Quyền tới quầy lề tân.
“Đồ rác rưới này cho rằng nhặt được 6 triệu là trở thành phú nhị đại thật à, cũng không soi nước tiểu xem mình là al, còn dám vác mặt đến đây đặt phòng?” Hàn Lộ cười lạnh.
Lý Minh cũng mỉa mai cười, giá phòng tổng, chắc sơ mất dép?
liệu sau khi hẳn nghe được
Nhưng mà.
“Làm sao có thể?” Lý Minh nhìn Trương Quyền cãm thẻ phòng dĩ về phía thang máy, trong đầu hắn đầy nghi hoặc.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, không phải là hết phòng tiêu chuẩn rồi sao?
Tên rác rưởi Trương Quyền đó sao đặt được phòng vậy?
