Hách Như Nguyệt xuyên không, bên người còn có cả kho dược liệu, tới nơi này còn có thân phận cao quý, là muội muội ruột của Hách Xá Lí, Hoàng hậu chính thống.
Nghe tin Hoàng hậu khó sinh, nàng vội vàng theo người nhà vào cung thăm hỏi.
Ôm dược liệu trong tay, Hách Như Nguyệt tự tin tràn đầy: Tỷ tỷ, muội tới rồi!
Tuy nhiên, nhìn đứa trẻ đang chờ được cho ăn, Hách Như Nguyệt lại bật khóc: Tỷ tỷ, muội đến muộn rồi.
Hoàng hậu Hách Xá Lí qua đời, dược liệu vốn được mang cho tỷ tỷ lại hời cho người đang đau buồn là Khang Hi. Hách Như Nguyệt được Thái hậu cho phép ở trong cung để chăm sóc cho người vừa mất vợ là Khang Hi và Thái tử vừa mất mẹ.
Ba năm chớp mắt trôi qua, trong ba năm này, hậu cung có rất nhiều người mới được thêm vào, ai cũng đều để mắt tới vị trí hoàng hậu, dùng tới mọi thủ đoạn. Hách Như Nguyệt một bên chăm Thái tử, một bên cắn “hạt dưa”.
Dận Nhưng: “Dì ơi, có người lén đốt giấy trong Cung Trung Toái, còn có người đang lặng lẽ khóc.”
Hách Như Nguyệt dùng ngón tay đếm: “Hôm nay là ngày mất của Trường Hoa A ca, Trường Hoa là huynh trưởng của con, phái người đem qua một ít tiền giấy”.
Dận Nhưng: “Dì ơi, đại ca lại gây chuyện rồi, đang bị Hoàng A Mã phạt quỳ”.
Hách Như Nguyệt cười nói: “Trời nóng quá, đi bưng bát canh đậu xanh cho đại ca đi.”
Dận Nhưng: “Dì ơi, con của Thông Tần nương nương bị bệnh rồi, là bị khó thở.”
Hách Như Nguyệt đứng dậy nấu một bát thuốc, lấy danh nghĩa Thái tử đưa qua cho Thông Tần nương nương.
Dận Nhưng: “Dì ơi, Hoàng A Mã cãi nhau với lão tổ tông, người nói người không thể sống thiếu dì được, muốn sắc phong dì làm hoàng hậu.”
Hách Như Nguyệt ấn nhân trung: Chuyện xảy ra khi nào? Tại sao nàng lại không biết!
Bình luận truyện