Nếu một người không có nhân tính, đó còn có thể gọi là “người” không?
Túc Bảo chỉ mới có 3 tuổi, thế mà lại bị chính người mình xem là “ba” ghẻ lạnh, đánh đập không thương tiếc!
Cô bé đáng thương mất mẹ, cha lại không ngó ngàng, còn có dì ghẻ hai mặt luôn hãm hại cô bé.
Cô bé còn nhỏ, lại không biết nên giải thích thế nào.
Nhưng mà không sao, ông trời có mắt, ông đã đem một gia đình của Túc Bảo đến cho bé, nơi có những người yêu thương bé vô vàn, không để bé bị người khác ức hiếp, bắt nạt nữa!
Bình luận truyện