Văn án
Ai ai cũng biết Tiêu Thất nương nhà Hầu phủ đang xuống dốc là một mỹ nhân thanh tú, da trắng như tuyết, dịu dàng ôn nhu, còn có tâm tư tinh tế, nhanh nhạy, thấu tình đạt lý.Tiếc thay, nàng lại quá yếu ớt,t hường xuyên ngã bệnh, không được người quan tâm, nghe đầu còn từng bị đám cướp bắt đi, không còn thanh bạch nữa.
Tiêu Tịch Nhan đúng là từng bị bắt đến sơn tặc, nhưng người nọ lại đối xử với nàng rất tốt. Nam nhân thoạt nhìn lạnh nhạt nhưng lại ôm nàng ngắm hoa mơ và mặt trời mọc, hầm canh gà, khắc trâm gỗ cho nàng.
Đó là quá khứ sống động nhất trong cuộc đời nhàm chán của nàng.
Đáng tiếc là nàng đã quên đi tất cả.
Sau khi Tiêu Tịch Nhan mất trí nhớ, trúc mã tạ đình lan ngọc* bảo nàng chờ hắn, hứa sẽ cưới nàng. Vì thế Tiêu Tịch Nhan đợi mấy mùa xuân thu, lại chỉ chờ được bóng dáng trúc mã ôm đích công chúa trong đêm hoa đăng sau khi giành được giải nhất trên bảng vàng.
*Tạ đình lan ngọc (谢庭兰玉): chỉ người có tương lai rộng mở, có thể toả sáng trong gia đình.
Mà sau khi nàng qua đời, Nhiếp chính vương Thẩm Ước đẹp trai thanh lãnh, được mệnh danh là thần chết kia lại đoạt lấy linh bài của nàng cưới làm thê tử, giết hết những người đã phụ nàng.
– —–
Ngày Tiêu Tịch Nhan trọng sinh là năm xuân Cảnh Thái thứ hai mươi tư.
Đời này nàng lại không bị bắt cóc nữa.
Tứ hoàng tử Thẩm Ước lấy công diệt trừ thổ phỉ trở về Trường An. Nhận được nhiều sủng ái, được phong làm Tần Vương, từ nay về sau phụ tá tân đế trở thành nhiếp chính. Hắn hạ hết tất cả các kẻ địch, quỷ thần đều sợ, được mệnh danh là Ngọc Diện Tu La.
Chỉ là trong đêm khuya Thẩm Ước thường mơ thấy một nữ lang*.
*Nữ lang (女郎): cách gọi cũ chỉ người con gái.
Trong mơ hắn cùng nàng đi dạo trong núi rừng, nắm tay nàng, quay lưng lại với nàng, cũng từng ôm nàng trong ngực. Sau đó hắn nhìn nàng ngủ yên dưới ánh trăng, vì nàng mà xuất chinh đoạt được.
Hắn chưa từng thấy rõ khuôn mặt của nàng, nhưng càng ngày lại càng chấp niệm đến tận xương tuỷ.
Cho đến một ngày kia thần chết thờ ơ với vạn vật lại vô tình ở lại chùa Quan Âm.
Nhìn thấy dưới gốc cây bồ đề có một nữ lang duyên dáng, mười ngón tay mảnh khảnh như ngọc đang quỳ trên tấm đệm. Giọng nói nhẹ nhàng êm ái như trong giấc mơ của hắn:
“Thiếp cầu mong Nhiếp chính vương thân thể khoẻ mạnh, tuổi mới bình an, không sầu không lo…”
[Tiểu kịch trường]
Bên trong phủ đệ của Nhiếp chính vương, cánh hoa mơ rơi xuống tóc mây của mỹ nhân đang nằm trên giường tre dưới tàng cây lại bị nam nhân giơ tay lấy xuống.
Tiêu Tịch Nhan bị người ta ôm lấy, giống như một con thỏ trắng ngủ nướng dưới ánh nắng.
Nàng chợt lẩm bẩm nói: “Nếu kiếp trước ta sống đến bây giờ, có phải…” Lúc đó nàng và trúc mã đã có hôn ước, nếu không phải ngoài ý muốn chỉ sợ đã xuất giá.
Vừa dứt lời lại bị Thẩm Ước hôn xuống cắt ngang lời nói.
Mỹ nhân bị hôn đến thở dốc run rẩy, đôi mắt tràn ngập sương mù. Chỉ nghe thấy giọng Thẩm Ước khàn khàn nói: “Nếu là như thế, ta đây nhất định sẽ đoạt lấy người, làm một thổ phỉ chân chính.”
Nàng là Bồ Tát nhỏ, cuộc đời này độ hắn, cũng chỉ có thể độ hắn.
– —–
Một câu tóm tắt: Nàng là Bồ Tát nhỏ của hắn, cũng chỉ có thể là của hắn.
Lập ý: Nhân sinh tuy không phải con đường bằng phẳng nhưng vẫn luôn có hy vọng.
Bình luận truyện