Văn án
Công chúa nhỏ mềm mại, yếu ớt x thái giám giả độc ác, tàn nhẫn.
—————
Công chúa Vụ Nguyệt không được Hoàng đế yêu thương, từ trước đến giờ đều ở lãnh cung không người qua lại, đồ ăn là màn thầu thô ráp mà cả cung nữ đều chê.
Tình cảnh khốn khó nhưng cũng không ngăn được sự thiện lương của nàng, nàng vẫn sẵn lòng chia sẻ nửa cái màn thầu của mình cho một thái giám nhỏ hơi thở thoi thóp ở bên một góc…
Vụ Nguyệt chọc vào mặt hắn, nói nhỏ: “Ngươi tỉnh đi, ăn bánh bao của ta xong liền đến chỗ khác chết được không, đừng làm ta sợ.”
Tạ Vụ Hành lau đi vết máu trên khoé miệng, đưa tay nhận lấy nửa cái bánh bao, lảo đảo đứng dậy rời khỏi lãnh cung.
Thấy hắn đi, Vụ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng hôm sau tiểu thái giám lại đến tìm nàng. Tiểu công chúa buồn tủi bẻ nửa cái bánh bao cho hắn, “Ta cũng chỉ có cái bánh bao này thôi”. Nhìn mặt hắn tái nhợt, nàng lại có chút không nỡ, “Sau này ta đều chia ngươi một nửa, được không?”
Ai ngờ tên tiểu thái giám càng ngày càng không biết đủ, cái gì của nàng hắn đều muốn chiếm.
Vụ Nguyệt nhẫn nhịn, đến khi tiểu thái giám không chỉ ăn bánh bao mà còn cắn ngón tay nàng, liền nhịn không nổi, “Ta không muốn chia cho ngươi nữa!”
Tiểu thái giám: “Chính công chúa nói cái gì cũng chia cho nô tài một nửa.”
Tiểu công chúa vừa khóc vừa đá hắn “Nhưng ngươi quá phận, ta không muốn cho nữa”
“Bây giờ công chúa không cho cũng đã muộn” Tạ Vụ Hành ôm nàng vào lòng, đưa tay lau đi giọt nước mắt trên gò má nàng, thì thầm “Cho dù có là nước mắt, công chúa cũng phải chia cho nô tài một nửa”.
Tạ Vụ Hành từ một thái giám ai cũng có thể đánh chửi như chó hoang, từng bước trở thành người nắm quyền lực trong tay. Thân thể bị người ta ghê tởm sớm đã hình thành tính cách vặn vẹo âm u. Chỉ có Vụ Nguyệt như ánh trăng sáng không nhiễm bụi trần được hắn cất giấu ở sâu trong tim. Vốn là kẻ ti tiện nhưng lại muốn đem ánh trăng sáng độc chiếm.
Tóm tắt: Cứu được một tên thái giám bạch nhãn lang
Lập ý: Chúng ta đều sẽ hạnh phúc
Bình luận truyện