Tình cảm là thứ khó đoán như vậy đấy.
Cứ cho rằng bản thân ghét cay ghét đắng người kia, nào ngờ được lại rung động sâu sắc đến vậy.
“Anh cứu tôi làm chi sao không để tôi chết quách luôn cho rồi! So với việc phải chung nhà với anh tôi thấy mình xuống ở với Diêm Vương còn hạnh phúc hơn đó.”
Nhổm người dậy, một tay gã vẫn lót đầu cho cô, tay còn lại bắc ngang qua eo cô chống xuống đất. May thay lúc này đường phố vắng tanh, chứ mà có người qua lại chắc dám cả 2 sẽ bị ăn chửi té tát vì làm chuyện nhắng nhít nơi công cộng.
Cúi mặt xuống thấp gần sát với cô, gã khàn giọng nói:
“Vậy thì em cứ coi như là mình đã chết và Diêm Vương là kẻ đang nói chuyện với em đây. Đêm nay, không cần Hắc Bạch Vô thường tới đón, đích thân Diêm Vương tôi sẽ đưa em về âm phủ”.
Bình luận truyện