Văn án
1.
Từ sau khi Kỳ Hạ Cảnh nhận lời mời của bệnh viện trở thành người cố vấn chuyên môn, văn phòng của anh toàn là người đến hỏi thăm tình cảm và tình trạng hôn nhân của anh như thế nào
Một Phó giáo sư trẻ tuổi, đẹp trai, tiền đồ rộng mở, phong thái nhàn nhã, nhưng không hiểu sao lại không hoà hợp với Lê Đông, hai mà cứ đụng mặt nhau là y như rằng nhiệt độ xung quanh tự động hạ thấp xuống mười độ.
Chẳng ai biết vì sao.
Mãi đến một ngày nọ, khi khoa tổ chức liên hoan.
Kỳ Hạ Cảnh lười nhác dựa vào sofa, khuôn mặt với các đường nét sắc sảo đẹp không tì vết ẩn hiện dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, biểu cảm lạnh lùng như đang muốn nhắc nhở người ta “chớ có lại gần”.
Có người đề nghị chơi trò sự thật hay hình phạt, Lê Đông xui xẻo bị túm.
Lúc mọi người đang vắt óc suy nghĩ câu hỏi, Kỳ Hạ Cảnh bỗng mở miệng hỏi:
“Mối tình đầu của cô là người như thế nào?”
Trong tiếng trêu ghẹo ồn ào của mọi người xung quanh, Lê Đông đáp với khuôn mặt không cảm xúc: “Tôi không nhớ.”
Sau khi bữa tiệc kết thúc, trong một góc vắng không có người qua lại.
Có người thấy Kỳ Hạ Cảnh dồn Lê Đông vào tường, tay Kỳ Hạ Cảnh siết chặt cổ tay Lê Đông, sau đó anh nhếch môi cười như có như không: “Cô không nhớ à?”
“Có cần tôi giúp cô nhớ lại không?”
2.
Không ai biết Lê Đông thích Kỳ Hạ Cảnh suốt ba năm cấp ba.
Yêu thầm giống như một vở kịch câm, Lê Đông biểu diễn một mình trong đơn độc, cô phác họa lại hình ảnh cậu thiếu niên được đám đông vây quanh vào trong tập tranh, dù cho lần nào cô cũng chỉ vẽ được bóng lưng của anh mà thôi.
Vào cái đêm biết Kỳ Hạ Cảnh chuẩn bị ra nước ngoài, Lê Đông đã viết vào trang cuối cùng của tập tranh một dòng chữ: “Tựa như mùa hạ chói chang và mùa đông giá lạnh, có một số người đã được định sẵn là không duyên cũng chẳng phận.”
Lúc ấy Lê Đông không sao ngờ được rằng, mười năm sau lại có một người cất giữ cuốn tập tranh ấy như một món báu vật quý giá và bên cạnh người thiếu niên trong tranh đã được vẽ thêm bóng dáng của cô.
[Tựa như mùa hạ chói chang và mùa đông giá lạnh, có một số người đã được định sẵn là không duyên cũng chẳng phận.]
[Rồi chúng ta gặp lại nhau vào đầu mùa xuân, đi theo tiếng gọi của tình yêu vào cuối thu, dành mùa đông và mùa hạ để yêu nhau say đắm.]
Bình luận truyện