Văn án
Bởi vì sinh thiếu tháng, nên Đào Tra thân thể không tốt, mẹ thế chất cũng suy nhược, bị tổn hại sau khi sinh, cha lại ít lời, hiền lành, nhu nhược, cả gia đình họ đều được dán nhãn “dễ bắt nạt”, là đối tượng thường bị mọi người coi thường, trêu chọc.
Thế nên tâm lý của Đào Tra không được phát triển khoẻ mạnh, sinh ra nhiều cảm xúc tiêu cực, cậu căm ghét hết mọi người, cũng đố kị với tất cả xung quanh.
Nhưng nhìn bề ngoài trông cậu vô cùng ngoan ngoãn dễ thương như một chiếc bánh gạo nếp, mỗi lúc cười gần như khiến người khác muốn móc hết tâm can ra cho cậu.
Mãi cho đến khi quyển nhật ký của cậu bị nhà bên phát hiện:
“Nó mặc đồ trắng sao đẹp bằng mình, tới tuổi dậy thì nhất định nó sẽ bị nổi mụn rồi thành tên xấu xí cho mà xem!”
“Môn toán được 100 điểm oách phết chứ gì? Mình không sinh non chắc mình phải thi được một ngàn điểm ấy chứ!”
“Lâm Mị chết đi.”
Đào Tra trừng lớn con mắt, gần như thở hồng hộc, cậu bị phát hiện rồi.
Chắc chắn Lâm Mị sẽ đưa nhật ký này cho tất cả mọi người rồi nói với họ cậu chính là một tên xấu xa.
Nhưng Lâm Mị chỉ khép cuốn nhật ký lại rồi bỏ vào trong ngăn kéo.
Hắn đi đến trước mặt Đào Tra, vuốt vuốt tóc của cậu: “Tra Tra, anh dắt em đi ăn sáng nhé.”
Đào Tra cau mày: “Em không muốn anh đi chết thật đâu, em chỉ ghen tị với anh mà thôi.”
Lâm Mị cười một tiếng: “Muốn anh chết cũng được mà.”
Thụ tâm lý u ám kỳ quái đóa hoa sen trắng nho nhỏ x Công dù là phần tử suy đồi nhưng trước mặt bé cưng thì giả vờ làm chó
– ——
Bình luận truyện