Thật buồn cười khi mà lại có thể nhìn một khuôn mặt của ai đó để mơ mộng, huyễn hoặc chính mình rằng đang sống trong quá khứ, đang tận hưởng những gì mình mong mỏi nhất.
Hán Lập Thành, cuối cùng tình yêu của anh đáng giá cỡ nào mà lại nhân danh nó đi vùi dập, giày vò người khác, đem cô ra làm thú vui vậy???
Bạn trai cô chết rồi, người duy nhất đồng hành cùng cô suốt bao năm tháng thanh xuân đơn độc, người mà cô chẳng dễ dàng buông bỏ lại chết đi một cách đột ngột.
Ông trời đang trêu đùa số phận của một kẻ mất hết tất cả như cô sao?
Thật nghiệt ngã.
Bình luận truyện