Văn án
Chu Cầm là một thiếu niên anh tuấn, nhưng trên mặt lại có sẹo, ngay chỗ lông mày, khiến chân mày bị cắt ngang qua, thoạt nhìn có vẻ hung dữ
Nhưng dù là vậy, cậu vẫn cứ là người đẹp trai nhất trường thể thao, là một người không đàng hoàng đẹp trai nhất.
Chiều hôm ấy, Chu Cầm vừa bước ra ngoài sân bóng, vừa cúi đầu đốt thuốc, dùng tay lau đi vệt máu ngay khoé miệng, bộ dạng khỏi nói không đàng hoàng, lưu manh tới cỡ nào.
Bên cạnh là studio, mấy cô gái đi ra, chụp hình thật lâu, mà trong đó, có một bóng dáng khiến Chu Cầm vừa liếc mắt qua đã dừng lại thật lâu không thể rời mắt,
Hạ Tang mặc một chiếc váy màu xanh lục nhạt, cô xinh đẹp như một nàng công chúa đúc ra từ khuôn, da trắng mắt đen, hồng nhan hoạ thủy, giống như nét chấm phá đẹp nhất trong bức tranh phong cảnh.
Chu Cầm nhìn hồi lâu, cho đến khi tàn thuốc cháy tới tay.
Anh em còn cố ý hỏi: “Chu Cầm đang nhìn Hạ Tang à?”
Hạ Tang kinh ngạc ngước mắt.
Nhưng cậu lại giẫm lên tàn thuốc đề che giấu sự tự ti, cậu cười nham hiểm: “Nhìn bạn thân của cô ấy.”
…..
Nửa tháng sau, cô bạn thân ở ngõ nhỏ gặp phải lưu manh, may mắn không xảy ra chuyện gì.
Trước khi chuyển trường, cô bạn thân dặn dò Hạ Tang nhất định phải tránh xa Chu Cầm, vì đêm hôm đó… Chính là cậu ta!
Hạ Tang siết tay thành một nắm đấm nhỏ.
Buổi tối tan học, trời mưa rất to.
Chu Cầm lấy hết can đảm, mua một hộp bánh kem socola, đợi cô dưới cổng trường. Chưa kịp mở miệng nói lời tỏ tình, Hạ Tang nhấc điện thoại: “Cậu tiến thêm một bước nữa, tôi sẽ gọi 110.”
Chu Cầm đứng dưới mưa thật lâu, ánh mắt tối sầm lại.
Đi ngang qua thùng rác, ném chiếc bánh kem.
Sau đó Hạ Tang nghe nói, tên của cô được viết tràn ngập trên những trang vở của Chu Cầm.
Lại hay tin, vào ngày mưa hôm đó, cậu bị tai nạn xe, bị cụt chân phải, không bao giờ có thể chơi bóng nữa.
……
Đêm sau khi thi đại học kết thúc, cả lớp cùng chơi nói thật hay đại mạo hiểm, cô bạn thân đó đã thừa nhận rằng cái lần gặp phải lưu manh chỉ nói đùa cho vui.
Mọi người trong ktv đều cười.
Chỉ riêng Hạ Tang lại bật khóc.
….
Sau khi học đại học, có lần Hạ Tang đẩy xe đạp đến một tiệm sửa xe, vô tình thấy được Chu Cầm.
Cậu mặc áo vest đen, vết sẹo trên mặt mờ đi một chút, nhưng vẻ anh tuấn chẳng khác lúc trước là bao.
Chu Cầm nhìn thấy xe đạp của cô, không chút do dự ngồi xổm xuống, thuần thục sửa lại dây xích cho cô.
Hạ Tang theo bản năng mà nhìn chân phải của cậu.
Vẫn là đôi chân dài miên man đó, nhưng lại bị quần đen che mất không thể thấy thứ gì.
Hốc mắt Hạ Tang ươn ướt.
Chu Cầm: “Khóc cái gì?”
Vài phút sau, trong tiệm sửa xe bên cạnh, một chiếc Bentley triệu đô được nhân viên lái ra ngoài.
“Chu Tổng đâu?”
Một nhân viên khác: “Hình như chở một cô gái về nhà bằng xe đạp rồi”.
P/S: Nam chính không bị cụt chân.
Bình luận truyện